Về Chốn Cũ

.
.
mưa thu
(Ảnh trên internet)

Ngày mỏi gót viễn phương – về chốn cũ
Thuyền vời xa, khói sóng lạnh đìu hiu
Vườn hoang vắng, gió ngàn qua gờn gợn
Giữa mênh mông chim lẻ bạn kêu chiều

Lối quê xa – quá nửa đời phiêu dạt
Buổi ra đi – mưa chẳng giữ chân người
Chút sương khói cũng chỉ là hư ảo
Bao thu rồi trăng tròn khuyết đầy vơi!

Về chốn cũ ngậm ngùi tìm điệu lý
Tuổi thơ ngây, xanh ngắt dấu tình đầu
Hoa nhạt mất, bay xa rồi bươm bướm
Tháng năm dài sót lại những mùa ngâu

Thời thanh xuân thoăn thoắt bóng vó câu
Cành phượng ép héo khô từ lâu lắm
Thu trở giấc cuốn mây về giăng lối
Phím tơ chùng đã lạc những thanh âm…

PHAN MẠNH THU

By nhokhucsongque

Xa Quá Sài Gòn Ơi!

.

(Cảm tác MAI TÔI VỀ SÀI GÒN ƠI! của TQV)

Chiều dần buông mây về đâu phía chân trời
Từng đàn chim lao xao trong chiều phai nắng
Sài Gòn ơi! mang theo cả trời thương nhớ
Bóng quê nhà nơi ấy khuất ngàn khơi

Sài Gòn ơi! ai người mong ngóng ta về!?
Từng mùa qua… thu đi… đông về… xuân đến
Ngày từ ly tay đan một lần sau cuối
Mắt em buồn vương vấn bước người đi

Mà người đi – theo giòng xuôi mãi chưa về
Rồi ngày xanh phai theo bao lần thay lá
Sài Gòn ơi! tơ buông cung trầm tha thiết
Chẳng thể nào vơi bớt nỗi niềm riêng

Sài Gòn ơi! mai về nơi ấy có còn!?
Vòm me xanh khi nao tan trường chung bước
Từng hẹn nhau – bên nhau vui buồn muôn kiếp
Mà ngày về… xa quá… Sài Gòn ơi!…

PHAN MẠNH THU

Nơi Ấy Bây Giờ…?

.
.

(Ảnh trên internet)

Nơi ấy giờ hoa đã vàng chưa?
Bên ni mưa giăng ngập lối về
Chuyện hai đứa biết là không thể
Nên đành lòng giữ một mình thôi!

Nơi ấy giờ chắc trời rất xanh?
Bên ni trăng chìm giữa sương mù
Mai có về ngang qua vườn cũ
Đừng vội vàng… ngắt nụ tình xưa.

Muốn quên người, lòng vẫn đổ mưa
Bài thơ viết còn chưa trọn ý…
Nhớ đông nào, đêm vô cùng thánh
Chúa giáng trần… tình vỡ mộng tan.

Ta lặng thầm – nỗi nhớ miên man
Người xa quá… nghìn trùng cánh vạc
Ôi! tình thơ… ngày thơ… đâu mất!?
Cuối con đường còn lại… chỉ mình ta…

PHAN MẠNH THU 12/2011

Nỗi Niềm Chưa Tỏ

.
.
(Tặng Kim Huyên)

Ngày em áo lụa khai trường
Cỏ cây trở giấc bên đường bâng khuâng
Mây trôi dường cũng ngại ngần
Sắc thu cũng nhạt đôi phần hanh hao

Từ khi gót nhỏ qua rào
Con bươm bướm trắng ra vào ngẩn ngơ
Đường chiều theo bước bơ vơ
Ngại ngần chi để trang thơ lỡ làng

Bờ vai suối tóc mơ màng
Em thành thiếu nữ dịu dàng hơn xưa
Đường về đã có người đưa
Riêng ta một nỗi niềm chưa tỏ bày…

Hè sang hoa phượng đơm đầy
Em thay màu áo… đợi ngày vu quy
Em đi vừa độ xuân thì
Cung đàn để lạnh, thiên di cuối trời.

Sân trường đầy xác phượng rơi
Con ve nhớ bạn rã rời khóc than
Ta tìm trong bóng chiều tàn
Tiếng cười em vọng những hoàng hôn xa.

PHAN MẠNH THU

Thu Hoài Cảm

.
.
image
(Ảnh trên internet)

Mùa thu đã nhuộm sắc vàng phai
Thơ cũng bâng khuâng nét cảm hoài
Tháng tám mưa giăng đầy bờ cỏ
Đàn thả cung trầm thương nhớ ai.

Mờ ảo mây giăng, khói xây thành
Ngân hà một dải sáng mong manh
Câu thơ rụng xuống mùa xưa cũ
Xót nắng đìu hiu rụng trước mành.

Người đi để lại vầng trăng lỡ
Gió mãi lùa song lạnh giấc mơ
Trở giấc đêm dài hương phấn nhạt
Còn rối lòng nhau một mối tơ.

Quê xa mây nhuốm màu quan tái
Thềm cũ rêu lan nhạt dấu hài
Chim kêu âm điệu buồn thê thiết
Chập chờn sương khói giấc liêu trai.

PHAN MẠNH THU